Thứ Hai, 9 tháng 11, 2020

[Mục Lục] Xuyên Việt Chi Có Thù Tất Báo

 Xuyên Việt Chi Có Thù Tất Báo

Tác giả: Ryo

💗Văn án dạo này đừng tin:>

Gần đây Kỳ Ninh Phi nghe bảo mode xuyên không gần đây rất thịnh hành, người người nhà nhà đều chờ dự án của Tập Đoàn Y để được xuyên đến thế giới mà họ mong muốn

Nào ngờ sản phẩm này khi đang thử nghiệm thì lỗi bất ngờ xảy ra khiến nhiều người bị rơi vào hố đen thời gian đi đến một chiều không gian khác so với trái đất

*Thuộc tính lừa lọc:>


Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2020

Countryhuman

Một bộ truyện tuy không phải đầu tay của công nhân Nako , nhưng mong mọi người ủng hộ cho bác ấy vì bác ấy lấp được hố bộ này rồi nhé!

Tên truyện: Countryhuman

Tác giả: Wenanako


Chương 1

  Tác giả: wenanako (Nako) đã viết lên bộ truyện này

Chương 1:

{Countryhuman} Làm người yêu tôi nhé, đồ ngốc~

*lưu ý: Truyện được đang trên wattpad dưới tên wenanako và tui là chính chủ nhé 
-----------------------
Có một người hỏi tôi rằng, yêu đơn phương có đau không?
Thường thì đơn phương ai đó rất đau và khổ bởi sự dằn vặt trong trong trái tim. Người yêu thầm ai đó hẳn luôn phải cố gắng kìm lại cảm xúc thật của mình với đối phương để giữ mối quan hệ tốt đẹp thay vì phá nát nó. Với họ, điều đáng sợ nhất khi thổ lộ đối phương thì mối quan hệ thân thiết giữa hai người sẽ tan vỡ vì sự từ chối và họ càng đau đớn tột cùng khi bị đối phương xa lánh, thậm chí là tỏ ra khinh mệt, ghê tởm thứ tình cảm mà họ đã dành hết cho đối phương.
Bản thân tôi đang "crush" một cậu bạn thân của mình và nhiều lúc tôi đã mạnh dạn thể hiện tình cảm thật sự của mình cho nó nhưng cuối cùng nó lại chả nhận ra. Đúng là Nga ngố mà!
Bởi vậy yêu trúng tên não ngắn khổ lắm. "Tấn công" hoài mà chả đả động gì. Ghét không ra ghét mà thích cũng không rõ ràng, tất cả những gì thằng bạn (mà tôi yêu) dành cho tôi là một mối quan hệ bạn bè nhưng còn mập mờ khó thấy rõ.
---------------------------------------------------------
Tại công viên New York:
-Ame? Sao mày ngồi thẫn thờ ra vậy?
Russia lo lắng nhìn America đang ngồi đờ trên ghế đá nhìn đâu đó với ánh mắt xa xăm.
Nghe tiếng gọi quen thuộc thì America giật mình, cậu có chút bối rối nhìn Russia rồi khẽ cười nói:
-Rus à? Tao đang suy nghĩ vài chuyện về tình yêu đó mà...
Russia thấy thằng bạn thân của mình như vậy trố mắt, lần đầu anh mới thấy biểu cảm này của America. Anh ngồi xuống ghế rồi huýt vai nó tò mò:
-Ai là người đã khai sáng mày thế? Kiểu gì thì đứa đó phải ghê gớm lắm mới làm mày đổ đứ đừ vậy được. Nói tao xem mày đang thích nhỏ nào?
America đẩy gọng kính râm lên, dựa lưng ra phía sau rồi gác chân lên, thủng thỉnh trả lời:
-Mày bạn thân tao mấy năm rồi mà không biết tao chỉ thích những người như mày thôi sao?
Vốn dĩ từ lâu America đã công khai mình gay với RussiaBan đầu thì Russia khá sốc thật nhưng sau đó cũng chấp nhận và coi đó là điều bình thường. Thì bản thân anh cũng đâu có kì thị người đồng tính đâu, chưa kể đây còn là thằng bạn cờ hó luôn bên cạnh cậu 7/24 giờ mà. Tự dưng vì chuyện giới tính gì đó mà xa lánh thì còn mẹ gì tình bạn nữa!?
-Ừ tao quên... Mày chỉ hợp với mấy thằng mạnh mẽ thôi chứ mấy con ỏng ẹo mày đâu thích. Vậy mày thích thằng nào thế?
Russia gãi đầu cười trừ, tỏ ra quan tâm người mà America đang để ý.
Thấy phản ứng của đối phương vẫn như vậy là Ame biết thằng Ngố của cậu không hề nhận ra tín hiệu ngầm của mình. Ngay từ đầu đã nói huỵt tẹt ra là "chỉ thích những người như mày thôi" mà đéo hiểu sao Russia chỉ hiểu theo hướng cậu thích con trai mà không biết Russia chính là người cậu đang "tia".
Ôm mặt thở dài ngao ngán vì đứa mù tình như Russia, cậu chỉ nói "nhẹ nhàng":
-Mày đếch cần biết đồ lắm chuyện! Nói đến thế mà cũng không đoán ra được thì bỏ mẹ đó đi! Sao!? Hôm nay hẹn tao ra công viên làm gì?
Bị bật mạnh như vậy thì Russia có chút khó chịu, nhưng vì đã quen với tính khí "thất thường" này nên anh chỉ đáp lại "nhỏ nhẹ":
-ĐM! Tao hỏi tí mà gắt như chó vậy? Nói như mày thì mười thằng thông minh như Germany cũng chả biết. Tự nhiên chửi tao... Đồ sợ cây!
America bị chạm vào tự ái thì bật dậy:
-Ừ tao sợ cây thì liên quan gì đến mày hả? Đồ sâu rượu lúc nào cũng ngỗ ngáo 
-Mày muốn gì hả thằng kia!?
Russia bắt đầu nóng máu lên, đứng dậy đẩy người America rồi nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lẹm đầy sát khí.
America cũng không phải dạng vừa, dù có thua thiệt về vóc dáng nhưng về chiều cao thì cả hai đều tương đương nhau.
Cậu gầm gừ, nắm chặt áo Russia nói lại:
-Ừ thì sao? Muốn thông cái não mù tình của mày đó thằng ngố! Nói đến tận đó mà cũng không nhận ra tao thích mày từ lâu hả!?
Vừa nói xong America mới giật mình bịt miệng mình lại. Lỡ lời mất rồi!
Cậu thả lỏng cổ áo Russia, bối rối nhìn khuôn mặt đang đần ra của anh. Cả hai đứng cách xa nhau rồi ngượng ngùng nhìn hướng khác mà không dám nhìn thẳng vào đối phương. Không khí quanh họ bắt đầu im ắng đến khó chịu.
Cả hai đang cố gắng tìm cách để phá tan cái bầu khí ngượng nghịu này, Russia nói trước:
-Mày nói là... Mày thích tao? Từ rất lâu rồi ư?
-Ừ. Thích mày từ lúc cha mày còn sống lận. Tao định lúc đó tỏ tình... Nhưng nghĩ lại giữa tao và cha mày không hề hợp nhau nên tao cứ im lặng đến tận giờ. Nhưng sự thật là, tao đã luôn làm đủ cách để làm mày nhận ra cái tình cảm chết tiệt này! Thế mà...
America khoanh tay nói với giọng trầm buồn rồi ngắt quãng. Cậu thích anh, thích lâu lắm rồi, đã dùng đủ cách để tỏ tình gián tiếp nhưng anh lại vô tâm không hề nhận ra. Dù là một đế quốc hùng mạnh trải qua đủ thứ chuyện như America nhưng khi đến chuyện tình yêu này cậu cũng khó xử và buồn lắm chứ.
Russia tiếp tục im lặng, anh cúi gầm mặt xuống mà không thèm nhìn mặt America. Điều đó lại khiến cậu có chút tổn thương, nhưng là con trai mà. Cậu cố gắng dằn lòng lại, nhìn về người đối diện chờ đợi một câu trả lời.
-Xin lỗi...
Russia cất tiếng trả lời. America nghe xong thì nở nụ cười nhìn sao mà chua chát. Đây chính là câu trả lời của anh.
"Ngay từ đầu... Chúng ta không thể yêu nhau. Cậu chỉ chơi với tôi vì thương hại đứa gay này mà thôi..."
America nghĩ rồi mấp máy môi định nói suy nghĩa trên nhưng tại sao cổ họng cậu lại nghẹn thế này? Cả đôi mắt cậu cứ ươn ướt đến đỏ hoe ra. Nhìn khuôn mặt thật thảm hại...
Cố gồng hết sức, cậu vẫn nở nụ cười rồi nói:
-Ha ha... Bị từ chối rồi...
Russia trố mắt nhìn America như vậy, nhưng rồi sau đó càng ngạc nhiên hơn:
-Ame... Mày đang khóc?
-H-hả?
America giật mình, nước mắt tự rơi lúc nào không hay, nó cứ chảy thành hàng dài trên khuôn mặt tròn trịa của cậu. Dù cặp kính râm có thể che đi đôi mắt đỏ hoe nhưng cũng không thể ngăn lại hay giấu đi những giọt lệ buồn của cậu.
Không muốn ai nhìn thấy cảnh tệ hại này, đặc biệt là Russia, cậu xấu hổ mà quay đi chạy ra khỏi công viên.
Hài thật! Đáng lẽ hôm nay phải là một ngày đi chơi vui vẻ bình thường của hai người mà. Giá như cậu có thể kìm chế lại thì mọi thứ sẽ không như vậy, tất cả đều tại thứ trái tim yếu đuối chết bầm này!
America cứ chạy, chạy mãi, cậu cứ chạy thụt mạng mà không bận tâm đến những thứ xung quanh. Khung cảnh quanh cậu cứ như nhòe đi, âm thanh bên tai thì thật chói tai và đáng sợ làm sao. Tất cả như đều đang chống đối lại cậu.
Đau! Lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân mình thật thất bại và ghê tởm, chỉ trong phút chốc chính sự lỡ lời đó mà cậu đã phá tan mối quan hệ bạn bè trong sáng giữa hai người. Không phải cậu chỉ cần ở bên cạnh anh là quá đủ rồi sao? Vậy mà cậu còn tham lam muốn chiếm trái tim của anh... Thật ngu ngốc mà!
Đúng là... Yêu đơn phương thì đau thật. Giờ cậu mới biết cái sự khủng khiếp từ tình yêu một chiều này. Cảm giác lo sợ, tuyệt vọng, đau khổ dồn nén từ lâu giờ đã phát ra khiến cậu càng ngày càng mập mờ u ám thêm, mọi thứ về anh đang sụp đổ dần trong con mắt cậu.
Đang chạy, vượt qua cả ngã tư thì tiếng thét thất thanh, cả tiếng còi xe inh ỏi khiến cậu choàng tỉnh
Một chiếc xe tải vận chuyển đang chạy thẳng và sắp tông vào cậu!
Ngay khoảng khắc đó, cậu bất ngờ khựng người lại, không sao di chuyển được. Cậu sẽ chết ư?
Sự đau đớn vì sự từ chối và thêm sự hoảng sợ thứ sắp giết mình trước mắt, cậu vô thức nhắm mắt lại và...
Chiếc xe tông thẳng vào người, khiến cả cơ thể bị hất tung lên cả chiếc xe rồi sau đó nặng nề đập mạnh trên nền đường cứng. Nguyên cả cơ thể bị dập mạnh, gần như cơ thịt đã rã ra, xương cốt gãy từng khúc, các cơ quan trong người cũng bị tổn thương nghiêm trọng mà hoạt động hỗn độn. Tệ nhất là phần đầu càng chịu cú đập nặng nề, từ đầu cho đến cả tai đều chảy dòng nước đỏ ồ ạt khó mà cầm kịp.
Con người bị tông kia cứ nằm mê man hấp hối, cảm nhận cái đau đang dần bao trùm hành hạ mình. Mọi giác quan trên cơ thể này cứ từ từ lụi dần, chìm trong bóng tối đáng sợ.
America đáng lẽ đã bị nặng như vậy. Nếu Russia không đẩy cậu ra khỏi đó. Cú đẩy mạnh đó đã khiến cậu ngã ra xa và tránh xa khỏi khu vực nguy hiểm đó nhưng vì dùng cả thân mình nên anh đã không may mắn thoát khỏi chiếc xe tải tử thần đó...
Sửng sờ nhìn Russia đang nằm trên vũng máu và đang thở thoi thóp, America bật dậy mà chạy, cố chen vào dòng người bu quanh mà đến chỗ anh. Mặc kệ những người hay sự việc xung quanh, đập vào mắt cậu lúc này chỉ có anh mà thôi.
-Ame...
Russia cảm thấy hơi ấm quan thuộc thì từ từ mở mắt, anh khẽ cười khi thấy cậu vẫn bình an vô sự. America thấy anh vậy càng khóc nức nở, giận dữ trách móc anh. Đôi mắt cậu lúc này tràn đầy sự ân hận.
-Tại sao mày lại làm vậy hả thằng chó?! Sao không mặc kệ tao đi hả? Hức... Tại sao... Mày cứ tốt bụng với tao thế? Tao đâu có xứng để nhận những điều này...
Russia cười ngượng, thều thào nói:
-...Không biết nữa... Chỉ là tao không thể vui nỗi khi thấy mày bị như vậy. Dù mày là kẻ thù của cha tao thật nhưng... Trong lúc tao gặp rơi vào bước đường cùng, không một ai bên cạnh thì mày đã xuất hiện và giúp tao vực dậy... T-tao lúc đó rất hận mày nhưng chẳng hiểu... sau đó sự hận thù cứ tan biến đi, để lại lòng biết ơn... Rồi tao với mày thành bạn lúc nào không hay...KHỤ!!!
America nắm chặt tay anh, lòng cậu bắt đầu bấn loạn khi thấy anh nôn ra ngụp máu:
-Đồ ngốc! Đừng nói nữa! Im lặng nghỉ ngơi đi, xe cấp cứu sắp đến rồi... M-mày sẽ ổn thôi mà... Làm ơn đó... Đừng nói những lời như vậy...
-Tao phải nói... khụ... Trong suốt thời gian dài... Tao đã không hề nhận ra tình cảm mày dành cho tao... Xin lỗi nhiều nhé... khụ...
Cậu lắc đầu, nắm tay anh càng chặt hơn rồi mếu máo:
-M-mày không có lỗi gì cả... hức! T-tất cả đều là do sự ích kỉ của tao! Tao đã khiến ba mày mất! Tao là người đã khiến mày trở nên như vậy! Đều là tại tao hết... hức... Đáng lẽ tao mới phải bị xe tông mới đúng.
Russia cố vươn tay mình, vụng về vuốt gương mặt ướt đẫm của cậu rồi nở nụ cười:
-Không... Đây là việc tao phải làm... khụ... Làm sao tao có thể để người tao yêu chết được...
America trố mắt nhìn Russia, run rẩy chạm vào bàn tay chắc thịt của anh. Anh nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến rồi tiếp tục:
-Tay mày ấm thật đấy... Nó luôn sưởi ấm con tim lạnh giá của tao... Và mày là ánh mặt trời đẹp nhất mà tao từng thấy...
-...
-Anh yêu em! Yêu từ rất lâu nhưng không dám nói. Đến tận lúc được em tỏ tình, anh vẫn còn không thể tin vào tai mình... Xin lỗi vì đã làm em thất vọng...
Dứt lời, Russia chợt khép chặt đôi mắt lại, bàn tay chợt rơi thỏm xuống và bờ ngực đã không còn phập phồng...
America khóc lớn hơn, nước mắt dàn dụi cầm lấy bàn tay đang nguội lạnh dần của anh:
-KHÔNG! DẬY ĐI ĐỒ NGỐC! MÀY... ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT! ANH ĐÃ NÓI LÀ YÊU EM MÀ? TẠI SAO LẠI... HỨC! ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT NHƯ VẬY! HỨC!! DẬY ĐI MÀ...
...
-LÀM ƠN ĐÓ... HỨC! TẤT CẢ LÀ TẠI EM... Đáng lẽ... hức... anh không nên gặp một kẻ tồi tệ như em. Đáng lẽ anh có thể sống một cuộc sống hạnh phúc mà không có em... Em phải là người biến mất khỏi cuộc đời anh chứ! Đồ ngốc!
...
Không một tiếng nói đáp lại từ con người đội chiếc mũ Ushanka, chỉ còn lại tiếng gào hét đầy ân hận của người con trai có nước cờ của Mỹ, chỉ còn tiếng còi đau thương của xe cấp cứu cùng tiếng xì xào từ đám đông vừa thương hại vừa miệt thị cặp đôi đồng tính này.
-Vĩnh biệt... Đồ ngốc! Đằng hẹn gặp lại anh ở kiếp sau.
Cậu chạy, chạy mãi để đến gặp người con trai ấy, người mà cậu đã dành hết trái tim để yêu. Hình ảnh anh đứng tại đó và đang chờ cậu đến, cậu điên cuồng lao đến dù biết rằng đó chỉ là ảo giác.
Cũng tại nơi ngã tư ấy, nơi có người từng chết vì tai nạn xe tải cách đây một năm, America mỉn cười và chạy ào ra phía giữa đường mặc cho những chiếc xe đang lao đầu như những con bò tót điên loạn, tiếng còi xe vang inh ỏi và thắng gấp như cảnh báo cho hành động dại dột của cậu.
Và cuối cùng, dù muốn hay không thì cuối cùng vũng máu vẫn chảy ra đường, ngay tại vị trí xưa ấy.
Chàng trai kính râm si tình nằm say giấc với nụ cười mãn nguyện, cậu đang hạnh phúc chìm trong giấc mơ tình yêu vô tận và vĩnh cửu của mình, sẽ chẳng còn thứ gì có thể chia cắt họ nữa.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-Cắt! Mọi người vất vả rồi. Cảnh này hai người diễn tốt lắm đó.
Đạo diễn ra lệnh và rất hài lòng về diễn xuất cực kì xuất thần của Russia và America. Cả những người diễn cùng cũng không khỏi xúc động vì ngỡ mình đang phải chứng kiến cận cảnh cặp đôi chia li thật.
Về phần người đang nằm bẹp kia nghe hiệu lệnh liền bật dậy, nhưng do đứng vội nên America suýt bật ngửa ra phía sau. Russia phản ứng kịp thời vội nắm tay cậu rồi kéo về phía mình. Ôm nhẹ cậu vào lòng, anh khẽ trách:
-Phải cẩn thận chứ, đồ ngốc này. Lỡ đập đầu xuống sàn cứng thì sao hả?
America được ôm như vậy thì thích lắm, cậu vòng tay sau lưng anh rồi bắt đầu "nũng nịu":
-Ừm~ Người anh nhiều mỡ thật, ôm đã quá~
-Em thích là được rồi~ Em cũng ấm lắm nha~
Mọi người xung quanh thấy cảnh cặp đôi trẻ tung hường phấn thì... vẫn chai mặt làm việc bình thường. Cứ mỗi lần đóng phim xong là y như rằng cả hai cứ ôm hít nhau suốt, trong phim cãi nhau thế nào thì ngoài đời lại trái ngược hoàn toàn, chim chuột với nhau đến phát sợ 🙂
Thật khác với một cặp anh em nào đó cũng đóng ở phim trường này... Toàn cãi cọ ầm ĩ sau khi diễn xong 
(Muốn rõ anh em này là ai hãy qua chap ngoại truyện 2 trong "Tình yêu? Nó chỉ là thứ vô nghĩa trong chiến tranh" ^^)
-Xong chưa hai người? Đừng tung cẩu lương cho người ta hít nữa!
Triều Tiên khoan tay đứng nhìn khó chịu. Hàn Quốc đứng ngay sau anh nhưng thay vì tỏ ra khó chịu thì cậu lại tỏ ra cực kì thích thú, tay cậu lúc này nhanh chóng chụp lại từng khoản khắc đẹp của cặp RusAme này rồi gửi ảnh qua cho đám bạn hủ của mình (trong đó có Việt Nam).
-Đi thôi anh trai~ Đừng làm phiền người ta mà... Xin lỗi hai người nhiều nha. North lúc nào cũng gắt vậy nên mọi người thông cảm, ảnh là chuyên gia mù của mù tình luôn đó! Nên chả có ý tứ gì cả~
Hàn Quốc che miệng cười khúc khích nói rồi im bật khi thấy anh trai "yêu quý" của mình đang tỏa ra luồng sát khí nguy hiểm. Cậu có cảm giác kì này mình sắp chết trong tay anh ta rồi...
Và trong sự ngỡ ngàng và có chút thương hại của America dành cho Hàn Quốc, cậu nhìn người bạn cùng diễn của mình bị Triều Tiên kéo đi ra xa với bộ mặt hầm hầm đáng sợ 
Đợi hai người kia đi xa thì Russia mới thở phào nhẹ nhỏm:
-Phù... Cậu ta đi rồi.
America cất tiếng cười vui vẻ:
-Ha ha... Triều Tiên đáng sợ thật... Tính anh em nhà anh ta trái ngược nhau quá ha anh?
-Ừ. Nếu hai tính này mà dung hòa với nhau được thì tốt quá nhỉ?
-Được vậy thì quá được rồi. Mà thôi, chuyện riêng của nhà người ta mà... Cứ để họ tự thay đổi bản thân.
-Ừm. Em nói đúng đấy.
Russia cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu của America. Cậu im lặng mỉn cuồi tận hưởng sự dịu dàng của anh.
-Mà anh có thể nhắc lại câu tỏ tình lúc ấy không?
Bỗng nhiên America nhắc lại kỉ niệm của hai người. Russia có chút đỏ mặt khi nói về nói:
-Hử? Sao tự nhiên lại nói về chuyện đó vậy?
-Shì~ Em muốn nghe anh nói lại lần nữa cơ, em thích nghe lại câu tỏ tình đó trăm lần để nhắc nhở rằng em là người yêu số một của anh.
America phụng phịu nói. Đối với cậu câu nói đó là thứ vô giá nhất mà anh đã dành tặng cho cậu, nó cũng chính là sự khởi đầu cho mối tình của hai người mà.
-...Được rồi... Em thích thì anh chiều
Russia tiếp tục xoa đầu cậu rồi cúi đầu xuống tặng cậu một nụ hôn nhẹ trên môi, mỉn cười thì thầm:
-Làm người yêu tôi nhé, đồ ngốc~


Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2020

Chương 2

 Chương 2:

[Countryhumans] Em là hạnh phúc của anh~
*Lưu ý: 18+? Đam mỹ. Và ừ cũng hết rồi 
---------------------------------
-Khi nào em ấy mới về nhỉ?
Singapore ngồi trên ghế sopha, mệt mỏi chống cằm ngán ngẩm nhìn chiếc đồng hồ treo ở đối diện mình đang chỉ kim giờ vào con số 9, kim phút dài chỉ con số 6. Đã tối lắm rồi mà vẫn chưa thấy người yêu của anh tăng ca về nhà, thế có chán không chứ? Hầu như ngày nào anh cũng đợi cậu về với tâm trạng này.
Ngồi mãi cũng không yên, Singapore nóng ruột quanh quẩn trong phòng khách rồi lại xuống bếp uống nước. Hôm nay Brunei đã dặn không cần nấu cơm tối vì sẽ ăn ở cơ quan luôn cho tiện công việc, và để khỏi bị làm phiền trong buổi họp hôm nay cậu đã để tắt luôn điện thoại làm anh lo lắng gọi vài (chục) cuộc mà không được.
Uống cốc nước lạnh giảm cơn nôn nóng, Singapore lại quay về chiếc ghế sopha nâu mật thân thuộc ngồi chờ, vừa đặt mông xuống vài giây thì một tiếng mở cửa vang lên khiến anh vội vã bật dậy mà ra cửa trước.
-Brunei yêu quý của anh cuối cùng cũng đã về~ Em có m-...
-ĐM!!! HÔM NAY LÀ CÁI NGÀY L*N GÌ ĐÓ! CẢ LŨ ĐỀU NHƯ ĐIÊN CẢ HẾT! BUỔI HỌP NHƯ CÁI QUẦN QUÈ!!!!
Brunei vừa mở cửa đã ném thẳng cái cặp xách da của mình cùng chiếc áo khác về phía trước vừa chửi để xõa cơn giận từ công ty của mình mà không hề để ý đến đến con người trước mặt.
Singapore đang mừng rỡ ra cửa đón người thương nhưng chưa gì đã bị quát to cùng bị ném đồ thẳng mặt không thương tiếc. Bình thường người khác mà như vậy, anh sẽ bực tức mà quát lên chửi lại, thậm chí có khi nóng máu mà quật ra một trận ra trò.
Nhưng với Brunei thì khác, anh chỉ thấy buồn khi bị đối xử vậy. Anh biết cậu đang mệt và tức chuyện công việc nên không thể trách được, cậu đã vất vả cả ngày vì gia đình rồi mà.
-B-Brunei... Em không sao chứ? Hôm nay có chuyện gì trên công ty thế?
Singapore bình tĩnh nở nụ cười trầm ấm với người đối diện cùng lời hỏi thăm, Brunei vẫn chưa hết cơn nóng giận, thấy gương mặt Singapore như vậy khiến cậu nghĩ rằng anh đang cười đểu mình như đám người trong công ty.
Thế là cậu lại càng bực mà đi lướt qua anh, nói chỏng to thể hiện sự khó chịu:
-IM ĐI! NGƯỜI Ở NHÀ SUỐT NGÀY NHƯ ANH THÌ HIỂU ĐƯỢC GÌ CHỨ?
Dứt lời, Brunei hùng hổ vào nhà vệ sinh đóng sầm cửa, chẳng mảy may để tâm đến con người đang hóa đá vì những lời lẽ nặng nề của mình. Singapore nghe những câu đó mà trầm lại, buồn bã dõi theo bóng lưng dài dần khuất qua cánh cửa trắng...
Tự vỗ mặt mình trấn an bản thân, Singapore tự nói:
-Chắc em ấy chỉ hơi mệt thôi... Không sao. Mình sẽ làm món em ấy thích và mọi người sẽ lại vui vẻ.
Nghĩ thế, Singapore tỏ ra vui vẻ đi cất đồ cho vợ yêu của mình rồi tiến vào bếp lấy thịt cừu trong tủ lạnh và bắt đầu chế biến nó cũng với nồi mì đã chuẩn bị sẵn để nấu ăn ngày mai. Anh sẽ làm món mì xào thịt cừu siêu ngon, đảm bảo Brunei sẽ siêu lòng trước món ăn này.
-Mình thật là giỏi a~
Singapore khẽ cười hạnh phúc khi tưởng tượng ra cảnh Brunei thích thú trước những món ăn mà anh đã nấu hết lòng vì cậu. Nghĩ đến đó anh lại ngẩn ngơ ra đến suýt chút để món thịt cháy khét trong chảo...
------------------------------
-CHẾT TIỆT! Mình ngu thật! Tại sao lại nói với anh ấy những lời đó chứ?
Brunei ôm đầu tự rủa con người trong gương, hay nói cách khác chính là bản thân cậu.
Trong buổi họp ở công ty hôm nay, tên sếp Japan khó tính chết bẩm của cậu đã không duyệt bản kế hoạch mà cậu đã đổ bao nhiêu tâm sức, rồi lại còn kèm theo một loạt lời khiển trách nặng nề về những lỗi "nhỏ nhặt không đáng nói" của cậu.
Nhớ đến cảnh bị la trách trước mặt những nhân viên cướp dưới của mình khiến Brunei thấy thật bẻ mặt đến phát bực. Cậu cứ mãi ôm cái cục tức đó suốt cả ngày ở cơ quan cho đến tận lúc về nhà, và chính điều đó đã nảy sinh ra việc cậu vô cớ trút giận lên Singapore.
Tính tình anh lại hiền lành dễ tính nên hay nhịn cậu. Ngẫm lại cậu thấy mình thật vô tâm với anh, mỗi ngày anh đều ở nhà một mình loay hoay việc nhà chăm sóc nhà cửa, luôn nấu những món ngon tẩm bổ cậu. Luôn dịu dàng nhận lỗi khi cậu nóng giận dù anh không phải là người sai. Thậm chí anh còn rất chiều cậu, khi biết cậu mệt sau công việc mỗi ngày anh đều hiểu ý mà tạo điều kiện cho cậu nghỉ ngơi tối đa, tuyệt nhiên chưa bao giờ nói chuyện chăn gối dù cậu biết anh rất muốn...
Nhiều đêm khi cậu giật mình dậy chẳng thấy anh đâu mà lại nghe thấy tiếng nước xả xen lẫn âm thanh ám muội trong phòng vệ sinh. Khi đó cậu chỉ nghĩ thoáng anh cần giải tỏa rồi lại nằm xuống ngủ tiếp. Cứ thế mà một năm trôi qua mà hai người chả gần gũi với nhau trừ đêm tân hôn kia.
Đã hứa sẽ cho anh hạnh phúc nhưng ngẫm lại cậu đã làm được gì chưa? Sau một năm đám cưới cậu chỉ ăn và suốt ngày làm việc, để anh ở nhà bơ vơ một mình, chưa một lần nào cậu quan tâm anh theo cách đúng nghĩa!
-A... Mình thật ngốc mà. Chả hiểu sao một người hoàn hảo ấm áp như Singapore lại có thể yêu một tên nhóc vô tâm lại cộc tính phiền phức như mình chứ?
Brunei nghĩ vậy mà bất chợt tủi thân, tự ghét bỏ mình rồi ngồi gục xuống ôm mặt. Cậu ghét sự ngu ngốc của mình làm tổn thương người khác, đặc biệt là với người cậu yêu nhất.
-Mình phải sửa lỗi mới được!
---------------------------------
-Brunei? Em vẫn ổn chứ? Nãy giờ em ở trong nhà vệ sinh hơi lâu đấy.
Singapore đã bày biện món ăn xong mà vẫn chưa nghe động tĩnh trong nhà vệ sinh mà trở nên lo lắng. Anh vội vã chạy tới định đập cửa thì Brunei đã ra với bộ dạng... rất ưa là gợi cảm khiến anh phải đỏ mặt lên. Đập vào mắt anh là hình ảnh người con trai nhỏ nhắn chỉ đang khoác độc nhất chiếc áo sơ mi trắng của mình.
-B-Brunei? E-em mặc đồ kiểu gì vậy...
-Em mặc đồ của anh cho thoải mái mà. Anh không thích sao?
Brunei thấy phản ứng của Singapore như vậy thì khẽ cười thầm trong bụng, ở ngoài vẫn tỏ ra bình thường. Sau một lúc ngẫm nghĩ trong đó thì cậu đã quyết định sẽ chiều anh đêm nay, cho dù có bị đau hông như thế nào thì cậu cũng sẽ chiều anh. Tra lên mạng những mẹo hâm nóng giường chiếu và cách trở nên gợi tình trong mắt bạn đời, cậu đã lấy một chiếc áo sơ mi dài treo sẵn trong đó của Singapore mà mặc nó. Dù cậu chỉ thấp hơn Singapore vài (chục) centimet mà khi mặc áo của anh cậu cảm thấy nó dài tận qua mông của mình cùng tay áo rộng quá cỡ. Cái này là do Singapore cao quá chứ không phải là do cậu thấp!
Brunei đã tự thử soi mình trong gương thấy nó cũng bình thường nên không chắc nó sẽ hiệu quả. Nhưng khi thấy phản ứng lúc nãy Singapore thì cậu bất ngờ vì kế hoạch đã thành công ngoài dự đoán.
-Anh có nấu món em thích nè. Em có muốn ăn không cho nóng?
Singapore cố gắng kìm lòng vậy rồi mỉn cười vui vẻ đánh trống lảng. Brunei thấy đối phương đảo ngược tình thế thì có chút hụt hẫng. Nhưng nghe anh đã nấu món ăn mình thích thì cậu có chút mủi lòng cảm động. Anh lúc nào cũng lo cho cậu từng li từng tí, như thế làm sao mà không yêu được chứ!
-Tất nhiên rồi! Món ăn nấu là ngon nhất trên thế giới luôn đấy! Anh ăn cùng em nhé?
Brunei cười hồn nhiên nói, Singapore thấy vậy mà bất ngờ ôm cậu vào lòng. Cậu đáng yêu vậy không giữ sẽ bị cướp lấy mất. Anh chỉ muốn giữ cậu trong lòng mình vậy mãi thôi. Brunei bị ôm đột ngột có chút ngạc nhiên nhưng sau đó cũng mỉm cười đón lấy cái ôm ấm áp này.
-A~ Đã lâu rồi mình chưa ôm anh ấy như vậy..._Brunei thầm nghĩ.
Mà khoảng khắc thấy cậu ăn mặc khác ngày thường như vậy khiến Singapore có một ý tưởng rất thú vị trong đầu.
-----------------------
-Ưm~ No quá đi... Lâu lắm rồi mới được ăn món mì xào thịt cừu này. Mai mốt anh nấu cho em món này nữa nhé?
Brunei sau khi bữa ăn ngồi phè trên chiếc ghế sopha mềm mại mà thư giãn, Singapore sau đó còn bưng ra cho cậu một ly nước chanh ép mật ong làm món tráng miệng. Nhẹ nhàng đặt ly nước xuống bàn, anh nhìn Brunei mà trìu mến nói:
-Em uống nước chanh không nè? Anh mới pha cho em đấy. Uống rồi đi ngủ sớm nghỉ ngơi nhé. Hôm nay em vất vả nhiều rồi.
Nghe những lời quan tâm ngọt ngào đó làm sao có thể khước từ được chứ, Brunei ngay lập tức uống hết một hơi đến cạn ly rồi đặt mạnh xuống. Cậu khẽ chép miệng rùng mình nhận xét:
-Hơi lạnh nhưng ngon lắm. Em cảm ơn anh nhiều.
Singapore thấy vậy chỉ xoa đầu Brunei mà nhắc nhở:
-Ngốc này... Phải uống từ từ mới cảm nhận mùi vị chứ. Mai mốt uống cẩn thận kẻo viêm họng giờ. May mà anh không bỏ đá mà chỉ bỏ vào tủ lạnh ngăn mát.
-Em biết rồi mà! Anh cứ coi em là con nít không bằng á!_Brunei phụng phịu nói nhưng trong lòng đang tan chảy vì sự ấm áp của anh.
-Ha ha... Thì em luôn là bảo bối bé bỏng của anh a~ Thôi em ngồi tiêu hóa tí chờ anh rửa chén xong rồi đi ngủ nhé?
Singapore nựng cặp má phúng phính của Brunei xong rồi cầm ly xuống bếp, để Brunei ngồi một mình trên ghế với bao hoang mang vì sự đáng yêu bất chợt của anh. Nếu lúc trước cậu để ý quan tâm đến Singapore nhiều hơn chắc cậu đã làm đơn xin nghỉ việc để ở nhà ngắm người chồng siêu ấm áp này.
Nhưng đó chỉ là nói đùa quá lên thôi, chứ làm thật chắc hai vợ chồng chết đói mất.
Đang ngồi hóng Singapore đang làm việc dưới bếp, Brunei chợt cảm thấy rạo rực trong người. Cơ thể cậu dần nóng lên đến toát cả mồ hôi, hơi thở bất giác cũng loạn nhịp trông thấy. Cậu co người lại nằm vật trên sopha, bờ môi khẽ cắn lên tay áo đến ướt đẫm cố ngăn những âm thanh gợi dục đang tràn trong cổ họng.
Hai bên đùi cậu khó chịu kép sát lại, bàn tay theo đó mà lướt xuống hạ thân đang nóng mà cọ sát. Cậu đang cố gắng kìm nén cơn dục vọng đến bất ngờ như để đợi Singapore... Nhưng chờ đợi như vậy với cậu trong lúc này chẳng khác gì là cực hình.
"Cơ thể mình làm sao thế này... Tự nhiên lại nổi hứng như vậy chứ? Khó chịu quá... P-Phải chờ anh ấy đã chứ! Ưm~..."
----------------------------
Trong khi Brunei đang tự đấu tranh bên ngoài thì Singapore vừa rửa chén vừa hóng tai ra ngoài, thấy Brunei đang nằm vật trên ghế như vậy thì trên môi anh nở một nụ cười xảo quyệt khác xa với nụ cười thường ngày của mình.
Ẩn sâu một con cừu non lớn xác hiền lành ai ngờ là một con sói già sẵn sàng bắt con mồi vào chòng không lối thoát. Quả là không thể coi thường Singapore! Trước khi nghỉ việc ở nhà làm nội trợ anh đây cũng đã là phó chủ tịch của một công ty nổi tiếng về thiết kế đồ họa DIERYFISH, và nếu nhắc tên anh chắc chắn ai trong công ty cũng sẽ biết vì anh là coi là tấm gương hoàn hảo bao doanh nhân phải học hỏi. Sau này quen Brunei anh mới nghỉ việc tại công ty để có thời gian chăm sóc cho cậu.
"Mọi thứ đều như đúng kế hoạch... Dù hơi có lỗi nhưng nhìn em ấy như vậy mình không chịu được. Cho anh xin lỗi em nhiều nhé Brunei. Tại em quyến rũ anh trước đấy!"
Singapore tự nhủ thầm rồi nhanh chóng rửa cái bát cuối cùng. Xong việc anh nhanh chóng ra phòng khách, vừa bước ra một dáng hình nhỏ đã lao vào anh, mạnh bạo ôm cổ anh mà trao một nụ hôn nồng thắm. Brunei thấy Singapore xuất hiện không kìm chế nỗi mà liền ôm chằm vào cậu, cơ thể nhỏ khó chịu cọ sát hạ thân của hai bên.
-Ha~ Singapore... Ngứa quá... Ưm~ Giúp em đi mà.
Brunei thả bờ môi mình ra rồi khàn giọng năn nỉ, đôi mắt ươn ướt nhìn anh xao xuyến ra vẻ kêu gợi. Và sức chịu đựng của Singapore đã đến giới hạn, anh ngay lập tức bế cậu lên kiểu công chúa, đạp mạnh cánh cửa phòng mở toang của hai người khiến Brunei đang nằm trong lòng cũng mở mắt sửng sốt trước sự mạnh bạo khác xa với hình tượng nhẹ nhàng thư sinh thường ngày của anh.
-Cái này là do lỗi của em đấy Brunei~
Dù trong lòng nôn nóng muốn đè ra thịt con người kia, Singapore vẫn cố gắng nhẹ nhàng đặt Brunei xuống giường rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn ôn nhu. Brunei theo đó mà khẽ cắn mút bờ môi dày nam tính kia, cánh tay mảnh khảnh che khuất qua cánh áo trắng dài tựa như đôi cánh thiên sứ quàng lấy cổ anh mà chìm sâu vào nụ hôn.
Singapore cười thầm trong bụng, bắt đầu bộc lộ bản chất thật của mình bằng cách ấn cậu sát hơn, cái lưỡi ranh mãnh khai mở đôi môi đào nhỏ của cậu mà vào trong khoang miệng thưởng thức thứ vị ngọt đã bị lãng quên bấy lâu. Brunei cũng không chịu thua, cậu cố gắng đảo lưỡi hoà nhịp theo anh, hơi thở hai bên ngày càng gấp gáp hơn, những giọt nước tư vị từ miệng cậu cũng dần rỉ xuống cằm khiến cậu cảm thấy nụ hôn này thật đặc biệt so với mọi ngày. Dù buồng phổi cần oxi lúc này nhưng cậu và anh đã chót nghiện cảm giác ngọt ngào này mà không nỡ rời.
Cuối cùng không cầm cự nổi, Brunei run rẩy nằm vật xuống nệm mà thở hỗn hễn tham lam lấy lại không khí đã bị mất từ nãy giờ. Singapore cũng thở gấp không kém gì người nằm dưới, đôi mắt si tình nhìn bờ ngực gầy phập phồng trước mắt mà không nhịn được mà vùi mặt xuống rồi bắt đầu trêu nghẹo hai điểm hồng hai bên đầy nhạy cảm qua lớp áo đã thấm đẫm mồ hôi hai bên.
Một bên anh say sưa mút nó điên cuồng như một thứ kẹo ngọt, bên kia lại khẽ gảy rồi lại day day khiến Brunei thấy cảnh tượng đó mà đỏ mặt đến bốc hỏa, đôi mắt cậu càng thêm long lanh những giọt nước mắt sinh lí, đôi môi bị mím chặt để ngăn đi những tiếng rên rỉ xấu hổ của mình.
Thấy sự kìm nén của Brunei, Singapore khẽ búng một cái trên đầu ti của cậu rồi ghé sát bên tai cậu, vừa liếm vừa phả hơi ấm nồng nói:
-Em là người đã câu dẫn anh trước mà? Sao không rên cho anh vui đi chứ, bảo bối nhỏ?
Brunei bị đánh trúng điểm nhạy cảm, lại thêm câu khích đểu của anh mà buông xuôi tất cả để cơn dục vọng bên trên lấp đầy tâm trí mà nói ra những lời mời gọi:
-A~ E-Em... Ah~ Muốn anh... làm em thật nhiều... a~
Brunei bị Singapore làm ra bộ dạng này khiến anh không thể không nổi máu trêu chọc sự đáng yêu đầy dâm đãng này. Anh vừa cởi áo của Brunei vừa chọc hỏi:
-Em muốn anh làm gì hả bảo bối?
-M-Muốn... Anh làm em đến liệt giường... Muốn anh được thoải mái a~
Brunei nằm dưới vừa nói vừa phát ra những âm thanh gợi dục kia, Singapore nghe vậy không còn tâm trạng trêu nữa mà lập tức cởi phăng chiếc áo kia ra rồi lướt nhẹ khắp cơ thể thon gầy của cậu tạo cảm giác, hai tay không hẹn xoa nắn cặp ti đã nhô cứng lên. Brunei không ngừng rên rỉ dưới thân của anh, một bàn tay nhang chóng chạm vào hạ thân nóng đã cương cứng qua lớp quần.
"Sờ vào đó thật ấm áp và cứng... Anh ấy đã nhịn nãy giờ vì mình rồi. Mình phải đáp trả lại mới được!"
Cậu nghĩ vậy rồi bất ngờ đảo ngược anh xuống giường, bắt đầu cởi từng lớp vải cản trở kia và một "cậu bé" bất ngờ chỏng đầu lên cao với chiều dài và độ to khiến cậu ngưỡng mộ vô cùng. Lưỡi cậu bắt đầu nhỏ xuống nước dãi trên đầu khấc, bàn tay xoa nắn từ đỉnh đầu dần xuống tạo sự ẩm ướt, cậu cũng không quên chăm sóc cả cặp túi tinh ở dưới của anh, bàn tay tinh nghịch xoa cầm nó, cậu bắt đầu ngậm cả một rồi hai bên tạo sự khích thích cho anh.
Singapore được Brunei chăm sóc từ đầu tới cuối mà khẽ hạnh phúc trong lòng, hơi thở anh gấp dần theo nhịp lên xuống của cậu, cổ họng anh vang lên sự khoái cảm không thể kìm nén.
Brune vén tóc mình rồi ngặm tiếp nguyên khối trụ đó vào miệng và di chuyển nhanh dần trong miệng, bàn tay vẫn tiếp tục chăm sóc hai túi tinh kia. Cảm giác ngặm thứ đó thật thô chướng trong miệng và khoang họng cậu đang bị chèn ép bởi đầu khấc của anh. Nhưng bên sự khó chịu đó lại là một khoái cảm khác đang ồ ạc lan khắp cơ thể khiến cậu vừa làm cho anh vừa tự xử "cậu bé nhỏ" đang thèm khát của mình.
-Nhìn em trong tư thế này dâm đãng lắm đó bảo bối... Hừm~ Lâu rồi em vẫn làm tốt nhỉ?
Singapore khẽ gầm gừ trong cổ họng vừa đỏ mắt trước hình ảnh Brunei đang cố gắng ăn chọn "cái ấy" của mình, Brunei nghe vậy càng làm nhanh hơn ra vẻ tự hào về điều ấy. Chẳng mấy chốc Singapore bắn hết vào trong Brunei khiến cậu cũng lên đỉnh mà xuất ra bắn vào người mình.
-Đ-Đầy quá...
Brunei nuốt hết tất cả tinh dịch trong cổ họng rồi liếm tiếp những giọt tinh còn sót trên đầu khấc. Dù cả hai đều đã xuất nhưng với họ như vậy vẫn chưa đủ, hai người còn muốn nhiều nữa hơn, muốn được hòa mình với nửa kia thành một trên đỉnh khoái lạc đầy tội lỗi. Brunei leo hẳn thắt eo Singapore, khẽ cúi xuống cắn mạnh trên cổ khích thích anh. Hàm răng trắng ngà nay nhuộm chút màu đỏ thắm, cậu khẽ liếm vị mặn của máu rồi nhìn anh một cách đằm thắm mà cầu xin:
-Hãy lấp đầy em như anh muốn đi chồng ơi~ E-Em không chịu nổi nữa mất~
Dây thần kinh chịu đựng đứt phựt! Singapore tiếp tục nổi máu lên mà ngồi dậy, bàn tay giữ chặt hông cậu mà khẽ điều chỉnh, sau đó khẽ lướt xuống khe mông căng tròn đã ướt đẫm mà cho hẳn ba ngón tay vào mở rộng. Hậu huyệt trống rỗng có dị vật tiến vào mà mừng rỡ mút lấy, Brunei cảm nhận cảm giác sung sướng đó mà chống tay lên ngực anh, nước mắt sinh lý chảy dài trên khuôn mặt khát tình của cậu, đôi môi nhỏ khi bắt đầu buông ra tiếng rên ngọt ngào khiến ai kia bị kích tình hơn mà ra vào mạnh bạo hơn.
-Ah! C-Chỗ đó... Làm ơn nhanh lên chồng ơi... Ah~ Đúng rồi... Aaaa~
-Bảo bối nhỏ của anh~ Anh tìm được điểm ngọt của em này. Muốn anh chạm vào đó bằng cậu bé của anh không?
Singapore nói xong liền rút tay ra, nâng hông cậu lên "cậu bé" của mình nhưng không cho vào như một trò đùa nho nhỏ anh dành cho cậu. Sau vụ này Brunei được dịp biết thêm chồng mình là một tên sói già nguy hiểm chuyên gia bắt nạt cậu trên chuyện giường chiếu.
Nhìn gương mặt phụng phịu cùng cặp mắt đẫm ướt đầu khó chịu của cậu, Singapore khẽ cười nói với chất giọng đầy sủng nịnh:
-Khi giận trong em cũng đáng yêu lắm đó nhóc. Sau này chỉ có anh được nhìn thấy bộ mặt này của em thôi đấy bảo bối à~
-A-Anh đúng là đồ... AH! S-Sâu quá...
Brunei bị trêu từ đầu đến cuối giận dỗi, chưa kịp nói gì đã bị anh đâm trọn cả vào bên trong làm cậu giật bắn người lên, cơ thể run rẩy vì cảm giác chật hẹp đột ngột nơi hậu huyệt ẩm ướt khiến nó không ngừng bóp chặt dị vật bên trong. Singapore lâu nay mới được cảm giác bao bọc vậy nơi côn thịt, khuôn mặt gợi tình đanh mày lại cùng bờ môi khẽ hở hàm răng trắng đang cắn lại vì khoái cảm sung sướng.
Đợi Brunei thích nghi với kích thước này, Singapore từ từ động phần hông với tốc độ vừa phải khiến cậu không ngừng ôm cổ người đối diện mà gục mặt bên vai mà phát ra tiếp những tiếng ưm ư đầy dục vọng, tiếng rên của cậu không khác gì là liều kích dục làm anh ngày càng đâm mạnh hơn trong đến tuyến tiền liệt.
Bị chạm liên tục vào điểm nhạy cảm, Brunei ngày càng cảm thấy được sự khoái cảm như dòng điện chạy khắp người làm tê liệt cả cơ thể cậu đến điêu đứng. Thấy vẻ mặt điển trai đầy ôn nhu cũng đang chìm trong khoái cảm vì mình khiến cậu không tự chủ mà hôn lấy anh một cách cuồng nhiệt thể hiện tình yêu của cậu đối với anh.
Singapore gần như cũng cùng suy nghĩ với cậu, anh điên cuồng ra vào trong cậu với tốc độ và sự mạnh bạo mà anh chưa từng dám nghĩ đến với Brunei vừa sung sướng tận hưởng nụ hôn chủ động nồng thắm nhưng vẫn còn chút vụng về. Được thấy cậu đang bên trong mình, ngay bên cạnh mình và đang rên rỉ cầu xin với mình khiến anh càng muốn độc chiếm cậu nhiều hơn, tham lam ăn trọn hết người cậu như chứng minh với cả thế giới cậu là của anh. Đã lâu lắm rồi anh và cậu mới có thể gần gũi ấm áp như vậy, đây sẽ là một đêm đáng nhớ sau đêm tôn hôn năm trước của hai người.
-A-Anh nghĩ mình sắp ra rồi...
Singapore ra vào gấp rút, anh khẽ tách nụ hôn ra mà trầm giọng nói với cậu với sự hạnh phúc không thể nói hết. Brunei nhìn đôi mắt chân thành của anh mà hiểu được cảm giác của anh cũng như của mình. Cậu ôm sát lấy anh mà nở nụ cười cố gắng nói:
-Ah... Hãy lấp đầy em như trước đi... Aaaaaa~
Cả hai cũng nhau mang lại cảm giác sung sướng cho nhau đến lúc cùng xuất ra. Anh bắn hết mọi thứ vào nơi sâu nhất của cậu, còn cậu thì tiếp tục xuất ra vương vãi khắp người cả hai. Sau khi đã ra hết thì Brunei và Singapore cùng ngã gục xuống giường.
-Ha... Hôm nay anh làm bạo quá đấy...
Brunei nói với nhịp thở còn chút loạn, Singapore nghe vậy chỉ cười nói lại:
-Vì em muốn anh đè em ra mà... Chính miệng em đã cầu xin anh làm đến liệt giường đấy!
-Thì... Lâu rồi vợ chồng mình chưa làm chuyện này. Cũng tại em vô tâm bỏ quên anh cả năm nay. Em xin lỗi anh nhiều lắm. Cả chuyện lúc nãy nữa...
Brunei dụi mặt vào bờ ngực rộng của người bên cạnh mà thỏ thẻ nói, Singapore thấy cậu vẫn buồn vì chuyện nhỏ lúc nãy mà ôm cậu vào lòng, khẽ xoa mái tóc đen kia an ủi:
-Không sao. Em đã vất vả vì gia đình mà. Anh hôm nay cũng muốn em được thư giãn một buổi.
-... Anh có hối hận khi yêu một đứa nhóc như em không? Em chẳng biết nấu ăn, cũng chẳng biết làm việc nhà. Tính tình khô khan lại hay cộc cằn, nhiều lúc vô tâm quên cả người mình thương... Tại sao anh lại chấp nhận cưới một người tệ như em vậy?
Brunei tiếp tục tự ti về bản thân mà tự trách mình. Bỗng thấy im lặng, cậu ngẩng đầu lên thì một nụ hôn nhẹ đã chạm lên trán cậu.
-Anh... Sao lại hôn em chứ?
Nhìn con người còn đang ngơ ngác, Singapore chỉ cười khẳng định:
-Anh chỉ biết rằng mình phải thực hiện một lời hứa với em.
-Lời hứa gì cơ?_Brunei thắc mắc hỏi.
-Anh yêu em và sẽ mãi mãi bên cạnh em.
Nghe những lời như vậy, Brunei bối rối che mặt quay đi. Cậu xấu hổ nói lại:
-Tại sao anh phải thực hiện lời hứa đó chứ!? E-Em...
Thấy vợ mình vẫn còn cứng đầu, Singapore nhẹ xoay người cậu về phía mình rồi nhìn thẳng vào cậu mà nói rõ:
-Bởi vì hạnh phúc của em cũng là của anh.

[Mục Lục] Xuyên Việt Chi Có Thù Tất Báo

  Xuyên Việt Chi Có Thù Tất Báo Tác giả: Ryo 💗Văn án dạo này đừng tin:> Gần đây Kỳ Ninh Phi nghe bảo mode xuyên không gần đây rất thịnh...